Những câu chuyện về “vua” trộm nữ trang Bill Mason
Cuối cùng, ông ta chỉ còn một nuối tiếc: Elizabeth Taylor. Cô ta có bao nhiêu là nữ trang! Ai có gì, cô ta có cái nấy. Và hãy tin tôi đi, “con mén” này không dễ thương đâu! Ông ta không nói nữa. Bill Mason bao giờ cũng kính trọng phụ nữ. Bởi tính nết mà. Và cũng đã từng ăn trộm... vô số lần.
Cảnh sát Hoa Kỳ ước tính gia tài của ông trị giá khoảng 35 triệu đôla. Nhưng lúc nào vua đạo chích cũng ra tay âm thầm, lén lút, không gây ồn ào, huyên náo...
Trong thập niên 70 và 80, ông ta đã rình mò, theo dõi, dụ dỗ những mệnh phụ giàu có vùng Nam Florida, nhưng chẳng bao giờ hạ thủ! Là một đạo chích lãng mạn, Bill mặc toàn đồ đen, trèo tường, có khi đến tầng thứ 15, phục kích suốt cả đêm, ngay bên dưới thềm cửa sổ. Ông ta chui vào phòng khách, phá hủy hệ thống báo động, hốt sạch kim cương và đá quý, không làm đổ vỡ bất cứ cái gì. Vua đạo chích nói... không cười: Tôi cố gắng để nguyên mọi đồ vật từ lúc mình bước vào nhà. Cảm giác căng thẳng thật là hấp dẫn ghê gớm. Càng không để lại dấu vết, khi chủ nhân phát hiện sự thật, càng kinh hoàng. Cảm giác đó, không thể nào diễn tả được. Nhưng Bill là như thế. Khi đột nhập vào nhà của Johnny Weissmuller, ông ta chơi luôn cái huy chương vàng bơi lội Thế vận hội! Tôi thấy ân hận quá. Cái huy chương này đương sự cố gắng hết sức mà có được! Thế là tôi gởi trả lại từ bưu điện của phi trường Atlanta. Dù sao cũng không thể làm gì khác hơn được. Nhưng cả thế giới có ai biết cho đâu.
Ngày nay, ông vua đạo chích về hưu này ngồi kể lại chiến tích của mình. Trong số các nạn nhân có những người tên tuổi lẫy lừng như: Truman Capote, Margaux Hemingway, Bob Hope và trùm mafia Cleverland! Là ông của 9 đứa cháu nội ngoại, Bill Mason năm nay 63 tuổi, đẹp lão, to con, tráng kiện với hàm râu bạc trắng. Ông sống tại New York, với Fran, bà vợ thứ nhì, một quả phụ giàu có tại Cleverland. Bà yêu ông khi đang bị lệnh truy nã quốc tế và bị bắt vì bất cẩn thăm mẹ già đang bệnh nặng. Bây giờ đã yên thân, ông ngồi viết lại hồi ký. Cảm giác vừa run vừa sợ lúc ra tay là rất hấp dẫn. Động cơ gây án của vua đạo chích: Bill Mason khi đó mới lấy Barbara, người vợ thứ nhất, có ba con, hành nghề buôn bán bất động sản. Ông ta ăn trộm không phải vì đói, mà vì thích cảm giác rùng rợn. Đó là một loại... ma túy nặng đô!
Bill không thích nữ trang theo đúng nghĩa. Nó chỉ là chiến công. Một cục đá có giá kỷ lục mà ông chỉ muốn phá... giá! Đam mê cảm giác mạnh, Bill sống hai mặt cùng lúc bằng một cuộc đời có vẻ rất cô độc. Tôi ra khỏi nhà, và quên đi tất cả. Chỉ còn là những “trận đánh” để vượt qua. Ông biết rõ mình phải trả giá cho cảm giác “lâng lâng tuyệt vời” này: mất vợ, 3 năm tù giam, 5 năm đào tẩu.
Giống như một câu chuyện kết thúc có hậu, tất cả rồi cũng êm xuôi. Gia đình được tái lập. Nếu người ta chẳng bao giờ tìm lại được tài sản của mình, chính là vì ông ta phải trang trải cho học phí của 3 đứa con.
Như vậy đạo lý trong câu chuyện này là gì? Chẳng có đạo lý gì hết. Bill Mason chỉ biết rằng: ngoài khía cạnh thơ mộng của cuộc đời mình, ông phải trả giá. Nếu ông gác kiếm giang hồ, không phải chỉ vì không còn sức để chơi nữa. Cũng còn vì ông không bao giờ muốn trở lại nhà giam. kiếm tiền trên mạng nhanh nhất Ông cũng không còn thèm cái cảm giác căng thẳng khi đào tẩu, và cuộc sống cô độc sâu xa nữa. Bill Mason viết trong quyển Hồi ký vua trộm nữ trang của mình: Cuối cùng, viết ra quyển sách này có tác dụng với tôi như một liệu pháp chữa bệnh. Tôi không biết nói chuyện khoác lác. Tôi học được cách cởi mở với người khác. Bí mật của ông giống như một cái tủ sắt có 5 mã số. Đó là một tủ sắt mới cần phải mở ra...
Theo CATP