Những câu chuyện nhỏ mùa Vu Lan năm ấy - Kỳ II
Món quà ngọc trai cho 25 năm nghĩa vợ tình chồng
Người khách hàng đầu tiên đến cửa hàng Ngọc Trai Hoàng Gia hôm ấy là một người đàn ông trung niên ăn vận lịch thiệp, có gương mặt vuông cương nghị, nhưng khá cởi mở và nói chuyện rất vui vẻ. Anh đi cùng với một phụ nữ, có lẽ là vợ, khá kín đáo và ít nói, thậm chí hơi rụt rè và thiếu tự tin.
“Xin chào anh chị. Xin mời anh chị ngắm qua các sản phẩm ngọc trai trưng bày tại cửa hàng. Em xin phép được tư vấn để giúp anh chị chọn những sản phẩm phù hợp và ưng ý nhất ạ”.
“Anh đang kiếm mua cho bà xã một bộ ngọc trai thật đẹp!” Anh vừa cười vừa ngoảnh mặt về phía người phụ nữ nãy giờ vẫn ngồi lặng yên trên ghế. Em đã nói chồng rồi, chồng đưa em tới đây làm gì, em có đi tiệc tùng đình đám gì đâu mà cần tới mấy thứ đắt đỏ này. Chồng để tiền đấy cho em đi chợ, em lo cho mấy bố con ăn ngon cả tuần cả tháng có phải hơn không!
Cuối cùng thì người phụ nữ cũng chịu lên tiếng, tôi thầm nghĩ. Chút nữa thì tôi bật cười vì không biết chị có bà con xa gần gì với mẹ tôi không mà giống nhau đến từng câu nói, đụng cái gì cũng đem tiền chợ ra mà tính. Bất giác tôi thấy thương chị, và nhớ đến mẹ, hẳn chị đã từng nếm trải cảnh khốn khó, nên mới ý thức được từng đồng bạc ở chợ đời nó quý giá ra sao. Hình như phụ nữ Việt chịu thương chịu khó cả đời vì chồng vì con quen rồi, hễ cứ đụng đến chi tiêu cái gì riêng cho bản thân là lại bắt đầu giằng xé, lại cân đong đo đếm từng li từng tí, so sánh với cái nọ cái kia.
Trong khi tôi mải suy nghĩ thì người chồng cũng hết sức “vất vả”, bận rộn thuyết phục vợ:
“Vợ nghe chồng đi, chọn lấy một món mà đeo, chồng biết vợ thích ngọc trai từ hồi con gái! Kể từ lúc về ở với chồng, vợ có được bữa nào bớt âu lo vì chồng đâu. Xưa mình nghèo, tiền ăn còn chẳng đủ, lấy đâu mà sắm sửa. Giờ chồng được ngày hôm nay cũng là một công vợ vun đắp. Vợ thương chồng, vợ nhận quà để chồng vui, chồng còn tự hào vì chí ít chồng cũng quan tâm và lo được cho vợ, nhé!” Cách xưng hô ngọt ngào và câu chuyện trao đổi của đôi vợ chồng gần 50 này khiến tôi bối rối, và đâm thấy mình thừa thãi trong hoàn cảnh này. Tôi tiếp lời người chồng để pha loãng bầu không khí dần chùng xuống:
“Anh nói phải đó chị, chị chọn quà cho anh vui lòng. Chị cứ yên tâm, hiện nay công nghệ nuôi cấy ngọc trai phát triển lắm, ngọc trai giờ không hiếm và quá đắt đỏ như ngày xưa đâu ạ! Đây chị xem, mẫu mới nhất của bên em đây ạ.”
Chị dường như xiêu lòng và bị cuốn vào những lời giới thiệu của tôi! Khuôn mặt chị giãn ra và tươi lên hẳn khi ngắm mình trong gương cùng những viên ngọc lấp lánh. Không khó để tôi nhận ra vẻ hạnh phúc trên gương mặt chị, dù nó đã ít nhiều hằn vết thời gian vì những lo toan thời son trẻ. Theo dòng câu chuyện 2 vợ chồng anh nói với nhau thì tôi được biết anh chị đã cưới nhau được 25 năm, từ khi còn bần hàn. Anh công nhân phòng chế bản yêu và cưới cô gái phòng kỹ thuật in của một xưởng in nhà nước.
Cuộc sống mưu sinh khốn khó thời ấy càng đè nặng lên gia đình nhỏ này khi họ lần lượt sinh 2 cháu bé. Người vợ nghỉ làm nhà nước và chọn việc buôn gánh bán bưng để chạy cơm ngày 3 bữa và để người chồng yên tâm công tác. Vậy mà vợ chồng họ đã bền chặt thủy chung cùng nắm tay nhau vượt qua những đoạn đường đời gian khó suốt 25 năm, để giờ đây, khi tuổi đã sóng sánh 50, người chồng lịch lãm vẫn tự hào nắm tay người vợ quê mùa, chất phác của mình để cùng tận hưởng những thành quả ngọt ngào mà họ đã tích cực gầy dựng sau mấy mươi năm bươn chải. Tình yêu của họ đã thăng hoa để tận tâm, để đạo hiếu và để thủy chung giữa cuộc đời, viết nên một câu chuyện tình thủy chung đáng mơ ước…
Chị cười tươi hơn khi được chính tay chồng mình đeo lên cổ chuỗi ngọc trai màu trắng ánh hồng. Vẻ rạng rỡ của chị khi đó khiến cho tôi ước ao về một mái ấm bền chặt mai sau, dù có phải trải qua bao nhiêu giông bão vẫn như con thuyền vững vàng trước con sóng lớn, để một khi sóng yên bể lặng, giá trị của hạnh phúc càng được trân trọng nâng niu trên tay những con người xứng đáng có được nó.
Mùa Vu Lan năm ấy, Ngọc Trai Hoàng Gia chúng tôi không chỉ tiếp những vị khách đến chọn mua những món quà dành tặng mẹ, mà chúng tôi còn được chứng kiến một trong những câu chuyện tình yêu, tình nghĩa sắc son vợ chồng như câu chuyện của anh chị P-L trên đây. Tiễn hai vị khách đặc biệt ra về, lòng tôi chộn rộn nhiều cảm xúc khó tả, vừa thương cảm, vừa ngưỡng mộ, chúc phúc cho họ sẽ mãi giữ lửa yêu thương cho đến cuối cuộc đời.
Và tôi cũng tin rằng chuỗi ngọc trai hôm nay anh tặng chị sẽ không thể so sánh được với bất cứ món sơn hào hải vị nào hay tiền chợ bao nhiêu tháng theo cách mà chị hay suy tính, vì chị biết nó chứa đựng cả tấm lòng người chồng đã cùng nếm mật nằm gai lúc cơ hàn cho tới khi được chia bùi sẻ ngọt ngày hôm nay.